Định nghĩa và từ nguyên Lo-fi

Vào thời kỳ đầu, lo-fi là chủ nghĩa nguyên thủy và hiện thực vào những năm 1980, hậu hiện đại vào những năm 1990, và cổ xưa vào những năm 2000.

—Adam Harper, Lo-Fi Aesthetics in Popular Music Discourse (2014)[2]

Lo-fi là từ đối lập với hi-fi. Trong quá khứ, từ "lo-fi" được so sánh với sự phát triển công nghệ và sự mong đợi của người nghe nhạc, tạo nên một làn sóng tranh luận gay gắt khiến cái tên bị thay đổi nhiều lần.[3] Nó thường được phát âm là "low-fi" trước những năm 1990, và đã tồn tại từ những năm 1950, một thời gian ngắn sau sự chấp nhận của dòng nhạc "high fidelity", khái niệm của nó thay đổi liên tục từ những năm 1970 và 2000. Trong phiên bản năm 1976 của Từ điển tiếng Anh Oxford, lo-fi có khái niệm là "âm thanh có chất lượng thấp hơn 'hi-fi'".[4] Người dạy nhạc R. Murray Schafer, giải thích trong cuốn sách năm 1977 của ông là The Tuning of the World, định nghĩa nó là "tỷ lệ tín hiệu trên tạp âm không tốt."[5]

Không ai công nhận sự không hoàn hảo của dòng nhạc lo-fi cho đến những năm 1980, khi mà chủ nghĩa lãng mạn xuất hiện trong home recording và "do it yourself" (DIY).[6] Sau đó, "DIY" thường bị nhầm lẫn với "lo-fi".[7] Cho tới cuối những năm 1980, các dạng phòng thu như "home-recorded", "technically primitive", và "inexpensive equipment" thường dính líu với dòng nhạc "lo-fi" hơn, và trong suốt những năm 1990, "lo-fi" được dân chúng công nhận.[8] Kết quả là, vào năm 2003, Từ điển Oxford phải thêm một định nghĩa cho nó—"một thể loại con của nhạc rock nhưng được sản xuất nhỏ lẻ, cho một âm thanh thô và không phức tạp". Định nghĩa thứ ba được thêm vào năm 2008: "không trau chuốt, nghiệp dư, hoặc không phức tạp, đặc biệt là lựa chọn thẩm mỹ có chủ ý."[8]

Bất cứ ai phổ biến việc sử dụng "lo-fi" đều không thể được xác định rõ ràng.[9] Nhiều người cho rằng William Berger chính là người phổ biến việc sử dụng từ "lo-fi" trong chương trình radio nửa giờ hàng tuần trên đài radio New Jersey WFMU, có tên là Low-Fi, kéo dài từ năm 1986 đến 1987.[9][10] Nội dung của chương trình bao gồm toàn bộ các sự đóng góp được gửi qua thư[11] và được phát sóng nửa giờ mỗi đêm thứ sáu.[10] Vào mùa thu năm 1986, trong tạp chí WFMU LCD, chương trình được miêu tả là "thu âm tại nhà được sản xuất trên những thiết bị đắt tiền. Kỹ thuật nguyên thủy kết hợp với sáng chói."[10]

Khái niệm "nhạc sĩ giường nằm" được phát triển sau sự có mặt của máy tính và laptop trong nhiều thể loại nổi tiếng hoặc thể loại nhạc Avant-garde,[12] và sau nhiều năm, mọi người có xu hướng gom tất cả các thể loại nhạc thu âm tại nhà thành "lo-fi".[13] "Bedroom pop" sau đó được mô tả là thể loại nhạc[14] hoặc thẩm mỹ[15] khi mà các ban nhạc thu âm tại nhà, hơn là phòng thu truyền thống.[16] Nó cũng được kết hợp với DIY.[16][17] Vào những năm 2010, báo chí cho rằng thể loại "bedroom pop" là bất cứ thể loại âm nhạc nào mà "không rõ".[18] Vào năm 2017, Anthony Carew của About.com bàn luận rằng từ "lo-fi" được sử dụng nhầm lẫn với từ "warm" (ấm) hoặc "punchy" khi mà nó là từ để chỉ "thể loại nhạc được thu âm trên máy móc bị hỏng".[9]

Tài liệu tham khảo

WikiPedia: Lo-fi http://altmusic.about.com/od/genres/a/lo-fi.htm http://www.blogto.com/music/2011/02/call_response_... http://drownedinsound.com/in_depth/4148637-the-dis... http://uproxx.com/music/converse-rubber-tracks-bos... http://www.vanyaland.com/2016/09/12/bedroom-pop-de... http://consequenceofsound.net/2016/03/stream-soft-... http://blog.wfmu.org/freeform/2007/01/shit_from_an... https://books.google.com/books?id=5EMaN3y0WY0C&pg=... https://books.google.com/books?id=EiNlAAAAMAAJ https://books.google.com/books?id=KPOsu8JOHO8C